Các bạn trẻ thân mến,
Sau
một đêm vất vả nhưng không bắt được con cá nào, các tông đồ chèo thuyền
vào bờ trong tâm trạng u buồn về tinh thần, đói lả về thân xác. Nghe
theo lời khuyên của một người lạ, họ quyết định thử thả lưới lần cuối
với chút hy vọng mong manh. Ai ngờ, chỉ một mẻ lưới tình cờ đã có thể
bắt được rất nhiều cá. Nhạy cảm trước sự kiện lạ này, Gioan đã nhận ra
Thầy chính là người lạ đã đưa ra lời chỉ dẫn kia. Thế rồi họ vào cũng
vào bờ, mang ít cá mới bắt được đến bên bếp lửa đã được Thầy nhóm sẵn.
Cùng với chút bánh Thầy mang tới, tất cả dùng chung với nhau bữa ăn sáng
đạm bạc nhưng chan chứa niềm vui.
Trời
lúc ấy mới hừng đông. Ánh mặt trời con non nớt, chiếu qua những hạt
sương long lanh. Tiếng sóng vỗ rì rào theo chiều gió thổi. Có lẽ đã lâu
lắm rồi, Thầy với trò mới có được một bữa ăn nhẹ nhàng và an bình như
thế. Từ sau khi Thầy bị bắt, ngày nào họ cũng phải sống trong lo sợ và u
ám. Cái chết kinh khiếp của Thầy như vẫn còn đâu đây. Tiếng la hét,
tiếng khóc than, tiếng búa gõ vào đầu đinh sắt… những hình ảnh thê lương
ấy sao dễ có thể phai nhạt được. Nhưng giờ đã qua hết rồi, những khoảnh
khắc u sầu tăm tối. Phút yên bình bên bếp lửa đỏ, với miếng cá nồng vừa
bắt được và chút bánh thơm phức hương men, Thầy và trò cùng chia sẻ với
nhau sự ung dung tự tại, hệt như những ngày vừa gặp gỡ.
Ăn
sáng vừa xong, mỗi người một việc. Chỉ còn lại Phêrô và Giêsu bên bếp
lửa. Khoảng không gian thanh tịnh đến lạ kỳ. Phêrô hẳn là nghẹn ngào
lắm. Vui vì được nhìn thấy Thầy, bình an vô sự; nhưng cũng buồn vì nhớ
lại lầm lỗi của mình chỉ vài ngày trước đây thôi. Nhớ lại đêm cuối cùng
trước khi Thầy chịu khổ nạn, Phêrô luôn mồm khẳng định yêu Thầy, yêu hơn
hết mọi người, yêu đến nỗi sẵn sàng chết vì Thầy. Ấy vậy mà khi sự cố
xảy đến, ông đã thề độc, chối bỏ mối tương quan gắn bó sâu sắc giữa
mình với Thầy. Sợ mạng sống của mình bị đe dọa, ông đã gạt Giêsu ra khỏi
cuộc đời mình. Cái nhìn của Giêsu đã thấu chạm đến tim ông, gợi nhớ lại
trong ông những ân tình đã có. Bất chợt, bao cảm xúc ùa về, ông đã khóc
như chưa từng được khóc, những ngọt nước mắt của hối lỗi, của ăn năn.
Ông khóc cho thân phận kém cỏi của mình, khóc cho những lần kiêu ngạo
của mình, khóc cho một cuộc tình vì bị ông chối từ vì sợ hãi.
Giờ
đây, chỉ còn hai người – Thầy và ông – trên một bãi biển hồ vắng. Ông
nghẹn ngào chẳng biết nói điều chi. Ông tự cảm thấy mình phải thu nhỏ
người lại trước Thầy, không còn dám vỗ ngực xưng tên, không còn tự cho
mình là người thánh đức nữa. Nhưng dẫu sao, ông vẫn thấy mình có lỗi với
Giêsu, ông nợ Giêsu một lời xin lỗi. Là một người Thầy thấu cảm tâm tư
của trò, Giêsu đã lên tiếng trước. Giêsu không muốn nghe từ ông lời xin
lỗi, vì những giọt nước mắt kia đã nói lên tất cả rồi. Giêsu cũng không
cần nghe từ ông lời cam kết sẽ không tái phạm, vì phận người yếu đuối,
có ai biết được ngày sau. Giêsu chỉ muốn ông cho Giêsu biết, chỉ một
điều duy nhất thôi: sau biết bao những biến cố ấy, ông có còn yêu mến
Giêsu không? Ba lần hỏi của Giêsu là ba lần làm ông nghẹn ngào khó tả.
Phêrô không còn dám nói là mình yêu Chúa hơn các anh em khác nữa. Phêrô
thú thật với Thầy là Thầy biết con yêu mến Thầy; chỉ có điều tình yêu ấy
còn mong manh quá, còn yếu đuối quá, nên đã bao lần khiến Thầy thất
vọng và buồn phiền. Nhưng thật sự là có, có một tình yêu dành cho Thầy,
có một sự lôi kéo trái tim hướng về Thầy. Tình yêu dành cho Thầy và sự
yếu đuối đi song đôi trong trái tim của Phêrô, Phêrô nhận ra điều đó.
Các bạn trẻ thân mến,
Tâm
trạng của Phêrô cũng là tâm trạng của mỗi người chúng ta mỗi khi chúng
ta phạm tội. Ta thấy hổ thẹn với bản thân, vì dù đã nhiều lần ta đã nỗ
lực không muốn phụ tình yêu Giêsu dành cho mình, nhưng sao ta vẫn chứng
nào tật ấy, không sao chừa được. Sự yếu đuối và tội lỗi cứ đeo bám ta,
khiến ta thấy mình như bất lực trong cuộc chiến chống lại chúng. Nhưng
Thầy Giêsu của chúng ta là một người thầy rất tuyệt vời. Ngài không bao
giờ hạch họe ta, không bao giờ khoét sâu trong trái tim ta những nỗi đau
vốn đã sẵn có. Ngài biết ta yếu đuối, Ngài biết ta mỏng dòn, Ngài biết
là sẽ có ngày ta bội phản Ngài, bội phản lại tình yêu Ngài dành cho
chúng ta. Nhưng không bao giờ Ngài đối xử với ta một cách tồi tệ. Điều
duy nhất là Ngài muốn ta trả lời khi đến với Ngài là “con có còn yêu mến
Thầy không?” Chỉ một câu hỏi ấy thôi. Ngài muốn biết trong ta có còn
tình yêu dành cho Ngài hay không, muốn biết trái tim ta có còn chỗ cho
Ngài không. Chỉ cần ta trả lời có, bấy nhiêu cũng đủ rồi.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét