6 thg 5, 2012

TÌNH YÊU CHIẾU SÁNG TRONG ĐÊM



Có người đã kể lại mẫu chuyện sau đây:
Vào một buổi chiều tà của mùa hè, bầu trời rất đẹp. Trong khi đi dạo, tôi nhìn thấy một cậu bé độ khoảng 10 tuổi và một người phụ nữ trên bãi đất trống.


 Đứa trẻ đang bắn vào chiếc bình thủy tinh bằng một chiếc ná thô sơ đặt ở dưới đất cách nó khoảng bảy tám mét.
Đứa trẻ đó khi bắn lệch đến một mét, mà còn lúc cao lúc thấp nữa. Tôi đứng sau lưng cậu bé không xa, nhìn sững cậu, bởi vì tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào bắn ná lại tệ như thế.

Người phụ nữ ngồi trên bãi cỏ, nhặt một viên đá từ trong hai đống đá nhẹ nhàng đặt vào tay của cậu bé với một nụ cười khoan dung. Cậu bé đặt viên đá lên miếng da và bắn, rồi tiếp tục nhận viên đá khác. Từ ánh mắt của người phụ nữ ấy, có thể đoán được bà là mẹ đứa bé ấy.

Cậu bé rất chăm chỉ, nín một hơi, ngắm thật lâu rồi bắn một viên. Tôi đứng bên cạnh cũng đoán biết viên này chắn chắn không trúng, nhưng cậu vẫn bắn.

Tôi tiến về phía trước nói với người mẹ:
- Để tôi dạy cháu bắn được không ?
Người mẹ nhìn tôi cười:
- Cảm ơn anh, không cần đâu !
Chị im lặng một lúc, nhìn về đứa bé, khẽ nói:
( Ảnh minh họa )

- Cháu nó không thấy đường.
Tôi ngẩn người ra. Một hồi lâu tôi mới lắp bắp nói :
- Vậy… tôi xin lỗi ! Nhưng tại sao… ?
- Những đứa trẻ khác đều chơi như thế.
Tôi ngập ngừng một hồi rồi nói:
- Nhưng cháu nó… làm sao bắn trúng ?”
- Tôi nói cho anh biết, nhất định sẽ bắn trúng – người mẹ bình tĩnh nói – mấu chốt là cháu nó quyết tâm hay không.

Tôi im lặng.
Một hồi lâu, cậu bé từ từ chậm lại, cậu đã thấm mệt.
Nhưng người mẹ không nói gì, vẫn khoan thai nhặt đá, mỉm cười trao cho con, chỉ có nhịp độ trao cũng chậm lại.

Tôi dần phát hiện, đứa trẻ này bắn rất có quy luật, cậu bắn một phát, di chuyển sang một chút, bắn thêm phát nữa, lại chuyển địa điểm, sau đó từ từ di chuyển trở lại.
Cậu chỉ có thể nhận biết phương hướng một cách đại khái mà thôi.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, tiếng dế trong bãi cỏ râm ran. Vài ngôi sao thưa thớt trên nền trời.

 Tiếng “pằng” của miếng da bắn và tiếng “bịch” của viên đá chạm đất lặp đi lặp lại một cách khô khốc. Đối với cậu bé ấy, đêm hay ngày thì có khác biệt gì cơ chứ.
Một hồi lâu nữa, sắc đêm đã buông xuống, tôi không còn nhìn rõ chiếc bình nữa.

“Xem ra hôm nay cậu bé không bắn trúng rồi”. Tôi nghĩ. Do dự một lúc, tôi nói tiếng “tạm biệt” và xoay người bước đi.

Đi được không xa, đằng sau vang lên một tiếng vỡ lanh lảnh của thủy tinh.

MỘT CHÚT SUY TƯ

Người thắp lên ánh sáng trong đêm
Trong câu chuyện ở đây bà mẹ là người đã thắp lên ánh sáng trong đêm cho đứa con mù lòa tội nghiệp.

 Biết bao người đang sống trong đời tăm tối. Tăm tối không phải chỉ là không còn thấy ánh sáng mặt trời, mà còn không thấy cả ánh sáng chân lý, những điều thiện hảo, sự cao cả tâm linh. Có những người tuy đôi mắt thể xác mù lòa mà đôi mắt tâm hồn vẫn nhìn thấy xuyên suốt bao vẻ đẹp kỳ diệu của cuộc sống.


Ai trong chúng ta cũng hơn một lần chìm đắm trong đêm tối. Đêm tối của thiên nhiên, và đêm tối của tâm hồn. Như một người đi lạc vào rừng sâu không còn tìm được lối ra. Không tìm thấy được một chút ánh sáng cho dù chỉ là một ánh sao lẻ loi xuyên qua cành lá…

Lúc ấy, ta rất cần ai đó thắp lên cho ta ánh sáng hy vọng. Ánh sáng đó có khi rất bé nhỏ nhưng chứa dựng một tình yêu quá lớn của một tâm hồn quảng đại đang thật sự quan tâm tới cuộc sống của ta.

Nhiều người chỉ biết đòi hỏi người khác quan tâm đến mình. Đời của họ nhiều may mắn. Họ sống trong nhà cao cửa rộng và chưa từng biết thế nào là đồng tiền đẩm ướt mồ hôi và nước mắt. Nhưng họ vẫn thấy mình thiếu thốn.

Sự thiếu thốn đáng thương ấy không bao giờ được lấp đầy vì họ chưa bao giờ có niềm vui của sự cho đi. Họ luôn phàn nàn người này người khác không quan tâm đến họ mà họ chưa bao giờ nhìn thấy được những  giọt lệ âm thầm trong tâm hồn của những người khác.

Hơn ai hết, ở đây, người mẹ nhận ra đêm tối bao phủ cả đời đứa con yêu quý của mình. Đứa bé còn quá nhỏ để biết cách làm thế nào định hướng trong đêm tối.

“Bắn vào chiếc bình thủy tinh bằng một chiếc ná thô sơ” là một trò chơi nhỏ, nhưng là bài học lớn cho đứa trẻ mai sau. Chàng thanh niên sau này sẽ biết nhắm đến mục tiêu chính xác của đời mình trong thế giới không có ánh sáng mặt trời.

Trò chơi nhẹ nhàng với “huấn luyện viên” là người mẹ thật khôn ngoan và giàu tình thương.

Đích điểm cuộc đời
Để sống có ý nghĩa, đời ai cũng phải có mục đích nhắm đến. Mục đích ấy không nằm ngoài vòng Chân Thiện Mỹ.

Có lúc, trong dòng đời, ta đóng vai “người mẹ” để thắp sáng niềm tin cho người. Có lúc, ta đóng vai đứa trẻ lòa, cần đón nhận tình thương và biết tận dụng mọi nguồn tiếp sức để tiến bước.

Mặt trời vẫn chiếu sáng trong không gian nhưng tối tăm vẫn còn đó trong lòng người. Người sáng mắt chưa hẳn đã thấy rõ đích điểm của đời mình. Người mù lòa chưa hẳn đã hoàn toàn mất phương hướng.
                                                                                ( Ảnh minh họa )

Ai trong cuộc sống cũng mong từng giây phút đời mình là ánh sáng.
Có lần tôi đến dự ngày sinh nhật năm thứ 7 của một bé gái mù.

- Mẹ ơi, mẹ đốt nến chưa mẹ .
- Xong rồi, con gái cưng của mẹ !
- Con muốn “thấy” 7 cây nến đang cháy, mẹ ạ !
- Được rồi… được rồi… để mẹ sắp đặt lại cho con “xem” nhé !

Tôi rất lấy làm lạ, đứa bé mù làm sao “thấy” được nhỉ ? Tôi chăm chú theo dõi hai mẹ con bà.
Bà mẹ lấy 7 cây nến đang cháy ra khỏi ổ bánh to, cắm thành một hàng dài trên bàn.
- Này, con gái mẹ lại đây.
Bà âu yếm bồng cô bé đến gần cái bàn rồi cầm bàn tay bé nhỏ của cô bé, đặt phía trên cao cây nến đang cháy đầu tiên, bà từ từ hạ thấp dần bàn tay của cô bé xuống gần ngọn nến, và hỏi:
- Con thấy cây nến cháy chưa nào ?

Im lặng một lúc.
Nhận biết hơi nóng ngọn lửa cây nến đang cháy, cô bé nở nụ cười hồn nhiên:
- Con “thấy” cây nến đang cháy rồi, mẹ ạ…
- Một cây rồi nhé…
Rồi bà tiếp tục làm lại động tác y như thế…
Miệng không ngừng tươi cười, cô bé đếm sau mỗi lần bàn tay đặt gần trên ngọn nến :
- Hai cây …ba cây…sáu cây rồi hả mẹ ?
Bà mẹ ngọt ngào :
- Ừa, sáu cây rồi đó, con gái cưng của mẹ !
- …. Ah ! bảy cây ! Hết rồi hả mẹ !
- Ừa, hết rồi, con bảy tuổi mà ! Con muốn già thêm một tuổi hả ?
Hai mẹ con cùng cười vang lên.
Bà ôm hôn con, và cắm mấy cây nến trở lại vào ổ bánh.
Tôi quay sang nhìn nơi khác. Nước mắt tôi rơi lúc nào không hay !

Người khôn ngoan luôn đi tìm và nhận ra thứ ánh sáng bất diệt, chiếu soi cả vạn vật và mọi ngỏ ngách tâm hồn mình. Ánh sáng bất diệt ấy chỉ có thể tìm thấy từ một cuộc hành trình cam go và nhẫn nhục của những con người thành tâm thiện chí mang khát vọng về những giá trị thiêng liêng và vĩnh cửu của thân phận con người. 

Ngay cả khi cuộc đời xem ra hoàn toàn tăm tối, Ánh sáng ấy vẫn sáng rực trong tâm hồn họ. Ánh sáng Tình Yêu chân chính.
MAI NHẬT THI


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét