Một
buổi sáng náo nhiệt, người đàn bà sang trọng đi chiếc xe hơi bóng láng,
lóng lánh như kim cương tới cửa thiên đàng. Nghe tiếng còi điện lừng
vang, thánh Phêrô vội vã mở cửa dẫn vào. Khi vị thánh giữ cửa thiên đàng
chỉ cho bác tài xế của bà một toà nhà đồ sộ, thì bà sung sướng nghĩ
thầm: “Bác tài mà còn được ở một toà nhà nguy nga tốt đẹp như thế! Còn
tôi chắc phải được một dinh thự sang trọng lộng lẫy đến chừng nào”. Và
bà ta xoa tay vui sướng.
Ngờ đâu khi bác tài đi rồi, thánh Phêrô lại chỉ vào một túp lều lụp xụp ở góc vườn và nói:
- Đó là nhà của bà.
Người nhà giàu hoảng hốt, choáng váng đầu óc:
- Nhà của tôi đó thật sao? Không, tôi không thể nào sống trong một căn lều tồi tàn xấu xí như thế được!
Thánh Phêrô vân vê chòm râu bạc, trả lời giữa hai cái nháy mắt.
- Thưa bà, với vật liệu bà đã gởi lên cho tôi xưa nay, tôi chỉ làm được có ngần ấy thôi.
“Có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót” (Lc 13,30). Đó là bất ngờ đau đớn cho “những kẻ đứng đầu”.
Họ là những người được Chúa ban cho giàu có, nhưng lại sống trong ích
kỷ, chỉ biết thu vén cho mình những của cải đời này, mà không biết chia
sẻ trao ban như luật yêu thương Chúa dạy. Chính tài sản đã làm họ vướng
víu nên không thể qua “cửa hẹp”mà vào được Nước Trời.
“Những kẻ đứng đầu”có
thể là những ai được Chúa ban cho địa vị, chức quyền, khôn ngoan, nhưng
lại sống trong huênh hoang tự đắc. Thay vì dùng ơn lành Chúa ban để
nâng đỡ anh em, phục vụ cộng đoàn, họ lại nuôi dưỡng tham vọng cá nhân.
Chính cái tôi cồng kềnh đã làm họ vướng víu nên không thể qua “cửa
hẹp”mà vào được Nước Trời.
“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào”(Lc
13,24). Nếu Chúa đã bảo hãy “chiến đấu”tức là phải nỗ lực cố gắng thật
nhiều, phải vất vả gian nan thật lâu, thì mới vượt qua được cửa “hẹp”.
Nếu Chúa đã nhắc đến “cửa hẹp”thì phải hiểu là chỉ có những trẻ thơ mới
được vào được dễ dàng. Chúa phán: “Ai không tiếp nhận Nước Trời như một
trẻ nhỏ thì không được vào”(Lc 18,17).
“Cửa hẹp dẫn đến sự sống”(Mt
7,14), “cửa hẹp” đưa vào bàn tiệc Nước Trời, nhưng không phải lúc nào
cửa cũng mở. Sẽ đến giờ “chủ nhà đứng dậy và khóa cửa lại”(Lc 13,25) thì
không cách gì, không lý lẽ chi để cửa mở ra lại. Đó chính là lúc vô
cùng bất hạnh cho những kẻ đến trễ: những kẻ mải mê tìm của cải danh
vọng, thú vui phù du mà quên đi hạnh phúc vĩnh hằng; những kẻ cậy dựa
vào đạo giòng, vào các việc lành đã làm, vào tài đức đã đắc thủ mà quên
đi Đấng mà họ phải kiếm tìm, để sống thân mật, để dâng hiến và để yêu
mến Người với tất cả trái tim.
Ước
gì chúng ta đừng đến lầm cửa, đó là cửa rộng thênh thang; cửa tiền tài,
sắc dục, hư danh; cửa dẫn vào cái chết muôn đời. Cũng đừng đến mà cửa
đã đóng kín để không phải nghe Chúa nói: “Ta không biết các anh từ đâu đến”(Lc 13,27).
Lạy
Chúa, cửa hẹp thường rất khó vào, nên chẳng mấy người muốn bước qua;
nhưng cửa hẹp lại là cửa Chúa đã đi qua, và chỉ qua đó chúng con mới tìm
được Chúa.
Xin
cho chúng con biết luôn cố gắng, quyết tâm bước vào cửa hẹp, cho dù
phải rướm máu hy sinh, cho dù phải bỏ lại những gì mình ưa thích, vì chỉ
có Thiên Chúa mới là phần thưởng và là niềm hạnh phúc của chúng con.
Amen.
Trích trong ‘Sợi Chỉ Đỏ’
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét