Một
gia đình nhà rùa nọ muốn làm một chuyến du ngoạn và cắm trại ngoài
trời. Mấy chú rùa đã ròng rã chuẩn bị cho cuộc đi chơi này trong vòng
bảy năm. Khi mọi sự đã sẳn sàng, gia đình rùa bắt đầu lên đường tìm một
nơi thích hợp cho cuộc cắm trại. Vào năm thứ hai của cuộc hành trình,
mấy chú rùa đã tìm được một chỗ vừa ý. Trong vòng sáu tháng các chú rùa
lo dọn dẹp chỗ ở, mở các giỏ thức ăn đem theo, và sắp xếp mọi sự đâu vào
đấy. Tuy nhiên, lúc đó các chú rùa mới phát hiện ra một điều là đã quên
đem muối. Cả nhà rùa đồng ý với nhau, nếu cuộc cắm trại ngoài trời mà
không có muối thì thật là không thú vị chút nào.
Sau
một cuộc thảo luận dài, chú rùa trẻ nhất được tuyển chọn để đi về nhà
lấy muối. Tuy là chú rùa nhanh nhảu nhất trong họ hàng chậm chạp của nhà
rùa, khi được chọn, chú rùa trẻ này đã cằn nhằn khóc lóc. Cuối cùng, nó
cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện là: không ai được ăn
cho đến khi nó trở lại. Cả nhà rùa đồng ý và chú rùa ra đi.
Ba
năm trôi qua, chú rùa con vẫn chưa trở lại, rồi năm, sáu năm trôi qua
cũng không thấy bóng dáng chú rùa con đâu. Đến năm thứ bảy, con rùa lớn
tuổi nhất không thể kiềm chế được cơn đói, liền tuyên bố rằng nó sẽ phải
ăn thôi và bắt đầu tháo miếng bánh mì sandwich ra. Ngay lúc đó, chú rùa
con bất ngờ xuất hiện từ phía sau bụi cây và la lên. “Thấy chưa! Tôi
biết là các anh, các bác sẽ không chờ tôi mà! Bây giờ tôi sẽ không đi
lấy muối nữa đâu.”
Cũng giống như chú rùa con này, nhiều người
trong chúng ta sống thiếu tin tưởng hay không bao giờ tin tưởng vào anh
chị em xung quanh. Chúng ta nghĩ xấu cho anh chị em mình và mong đợi họ
sẽ trở nên xấu như điều chúng ta thầm nghĩ. Chúng ta lãng phí cả cuộc
đời mình để chờ đợi người khác sống theo sự mong đợi tiêu cực của chúng
ta. Chúng ta tạo cớ cho anh chị em vấp phạm và rồi bắt lỗi họ. Chúng ta
không nhìn vào những thiện chí cố gắng của anh chị em mà chỉ nhìn vào
lỗi lầm của họ để lên án, chỉ trích.
Thiên Chúa không hề đối xử
với chúng ta như vậy. Cho dù chúng ta có xấu xa hèn hạ thế nào, Ngài vẫn
chấp nhận và tin tưởng chúng ta. Ngài luôn mong muốn những điều tốt đẹp
nhất cho chúng ta. Khi chúng ta sa ngã, lỗi lầm, Ngài tha thứ và quên
đi tất cả, rồi Ngài cho chúng ta cơ hội khác để làm lại từ đầu.
Chúa
Giêsu đã nêu gương cho chúng ta về cách đối xử với anh chị em xung
quanh. Chúa không nhìn vào lầm lỗi của kẻ khác để lên án nhưng nhìn đến
thiện chí cố gắng của họ và sẵn sàng tha thứ, đón nhận họ.
Câu
chuyện ông Giakêu là một thí dụ điển hình. Không như những người Biệt
phái và Luật sĩ, Chúa Giêsu không nhìn Giakêu như một người tội lỗi vì
ngành nghề thu thuế và chức vụ đứng đầu của ông, nhưng Chúa đã nhìn đến
thiện chí cố gắng của ông: vì muốn biết Chúa, ông đã cố gắng trèo lên
cây sung để trông cho thấy mặt Ngài. Chúa đã bỏ qua lỗi lầm của ông và
đã đến thăm nhà ông: “này Giakêu, xuống mau đi vì hôm nay tôi phải ở lại
nhà ông”. Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón tiếp Người. Ông Giakêu
đã thưa với Chúa rằng: “thưa Ngài, này đây phân nửa gia sản của tôi,
tôi cho người nghèo, và nếu tôi đã cưỡng đoạt của ai cái gì, tôi xin đền
gấp bốn” (Lc 19, 5 – 6, . Cái nhìn tích cực và cách đối xử quảng đại
của Chúa Giêsu đã làm cho ông Giakêu hoán cải và trở thành người tốt
hơn. Đây cũng là cái nhìn và cách thức Chúa muốn chúng ta đối xử với
nhau.
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì Chúa luôn thương yêu và
chấp nhận chúng con cho dù chúng con có nhiều khuyết điểm lỗi lầm. Chúa
luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho chúng con và nhìn đến thiện
chí cố gắng của mỗi người chúng con. Xin cho chúng con đừng bao giờ ngã
lòng trông cậy vào tình yêu Chúa nhưng biết vươn lên sống tốt đẹp hơn.
Xin cũng giúp chúng con biết nâng đỡ, khích lệ anh chị em xung quanh
bằng cách luôn mong muốn những điều tốt đẹp cho họ và nhìn đến thiện chí
cố gắng của họ như chính Chúa Giêsu đã nêu gương và dạy chúng con.
Amen.
Đặng Thế Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét