Một
vị ẩn sĩ sống trong một khu rừng luôn bị một cô gái chơi đến cám dỗ.
Ngạc nhiên trước sự thanh thản của vị tu hành, nhưng đồng thời cũng nghi
ngờ sự bất bình thường của người đàn ông, cô liền hỏi một câu chế nhạo:
- Thầy không biết yêu sao?
Vị ẩn sĩ trả lời:
- Chưa đến giờ đó thôi?
Câu
chuyện bỏ lửng tại đó. Một lần kia, trong lúc đi khất thực, vị tu hành
phát hiện người con gái hay đến phá phách mình đó bị bọn cướp trấn lột
và đánh cho thừa sống thiếu chết bên lề đường. Ông bèn dừng chân lại săn
sóc cô ta, chữa các vết thương và đưa cô về thành phố điều trị
Cô gái sững sờ nhìn vị ân nhân mà chưa biết mở lời ra sao, thì vị ẩn sĩ mỉm cười nói:
- Đã đến giờ rồi đấy, giờ của lòng thương xót!
Người
thông luật trong bài Tin mừng hôm nay hỏi Chúa Giêsu: “Ai là người thân
cận của tôi?” Thay vì trả lời, Chúa Giêsu đã kể dụ ngôn người Samaria
tốt lành: Một khách bộ hành đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, bị bọn cướp
đánh nhừ tử, trấn lột, rồi bỏ nằm nửa sống nửa chết bên lề đường. Trong
khi hai thầy tư tế và Lêvi “tránh qua bên kia mà đi”, thì người Samaria
ngoại đạo lại dừng chân, băng bó vết thương, đem nạn nhân về nhà trọ săn
sóc.
Chúa
Giêsu hỏi lại người thông luật: “Vậy ai là người thân cận của kẻ bị
cướp?” Hỏi tức là trả lời. Và người thông luật đáp: “Chính là kẻ đã thực
thi lòng thương xót”. Chúa Giêsu bảo: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như
vậy.
Vị ẩn sĩ trong câu chuyện trên đây và người Samaria nhân hậu đã sống luật yêu thương một cách tuyệt vời, đó là “yêu bằng việc làm”.
Yêu không chỉ trên đầu môi chót lưỡi, rồi phủi tay không làm gì cả, mà
yêu chính là “miệng nói tay làm”, làm thực sự với hết khả năng của mình.
Những việc làm cụ thể thường hùng hồn hơn những lời nói suông. Con
đường dài nhất là con đường từ trái tim đến đôi tay. Chúa Giêsu muốn
chúng ta đi hết con đường đó: “Hãy đi và làm như vậy”. Pascal đã nói:
“Khuyết tật lớn nhất của một người là phục vụ quá ít cho những kẻ họ yêu
thương”.
Sở dĩ người ta không dám làm một cái gì đó cho những người anh em, là vì họ không có can đảm vượt qua nỗi sợ.
Sở
dĩ thầy tư tế và thầy Lêvi “tránh qua bên kia mà đi” là vì các thầy sợ ô
uế khi đụng vào xác chết, sợ bọn cướp còn ẩn nấp đâu đây, sợ rắc rối
phiền hà đến bản thân.
Sở
dĩ chúng ta không dám làm một cái gì đó cho người anh em khi họ cần
giúp đỡ, là vì chúng ta sợ phải thiệt thòi, sợ tốn công sức, sợ mất thời
gian, sợ phải trả giá, sợ đụng đến sự an toàn, tiện nghi của mình.
Chúng ta muốn được yên thân! Thầy tư tế và thầy Lêvi đã tự hỏi: “Điều gì
sẽ xảy ra cho tôi, nếu tôi dừng lại và săn sóc người anh em bị đánh nhừ
tử?” Trái lại, người Samaria đã đảo ngược câu hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra
cho người anh em bị đánh nhừ tử, nếu tôi không dừng lại và chăm sóc
người ấy?” Người Samaria tốt lành đã xả thân vào một hành động vị tha
đầy nguy hiểm.
Yêu thương không phải là cho đi một cái gì, nhưng là cho đi chính bản thân.
Yêu thương là hy sinh, là quên mình, là hiến thân phục vụ tha nhân:
Kahil Gibram có một câu nói chí tình: “Bạn cho đi quá ít khi chỉ cho đi
của cải. Chỉ khi nào cho đi chính mình, bạn mới thực sự cho đi”. Càng đi
tìm bản thân, con người càng đánh mất chính mình. Càng co cụm trong vỏ
ốc ích kỷ của mình, con người càng chết dần mòn trong nỗi cô đơn. Càng
muốn được yên thân, con người càng vong thân.
Nỗi khát khao hạnh phúc của con người chỉ có thể được lấp đầy khi họ biết đến gần, cúi xuống phục vụ tha nhân.
Con người chỉ thành đạt thực sự, con người chỉ thực sự là người khi họ dám sống chết cho anh em.
Người
tín hữu Kitô chỉ thực sự là con Chúa khi họ dám tiêu hao vì người khác.
Mẹ Têrêxa Calcutta nói: “Kitô hữu là người trao ban chính bản thân
mình”.
Yêu
rồi làm. Khi đã yêu rồi chúng ta sẽ biết phải làm gì cho người anh em.
Khi đã yêu rồi chúng ta sẽ có sáng kiến để xả thân vì mọi người, nhất là
những người nghèo hèn đau khổ. Khi đã yêu rồi, chúng ta sẽ biết cách
làm cho kẻ xa lạ nên người thân cận, kẻ thù địch nên người bạn tốt, chỉ
cần chúng ta dám dừng lại, đến gần và cúi xuống trước anh em.
Lạy
Chúa, cuộc sống đạo của chúng con sẽ trở nên phù phiếm nếu cái cốt lõi
của đạo là yêu thương chỉ là điều phụ thuộc. Xin đừng để chúng con loay
hoay với những tính toán ích kỷ; chai đá, dửng dưng trước những khổ đau
của anh em. Nhưng xin dạy chúng con biết chạnh lòng xót thương và giúp
đỡ những ai đang cần đến chúng con. Amen.
(Trích dẫn từ ‘Như Thầy Đã Yêu’)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét