11 thg 12, 2018

[Suy niệm Mùa Vọng] Thứ Tư tuần II: Is 40, 25-31 Mt 11:28-30

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng.  Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”

  Trong bài đọc một, tiên tri Isaia đã nhắc nhở dân Israel rằng Thiên Chúa là Đấng yêu thương, chăm sóc dân Ngài. Ngài luôn an ủi chúng ta trong mọi cơn gian nan thử thách. Vì thế, ông trách cứ dân Israel vì họ luôn than thở rằng: “Chúa không biết đến số phận tôi, Người không biết đến quyền lợi của tôi.”
            Những gì tiên tri Isaia đã nói về Thiên Chúa đã được diễn tả một cách sống động nơi Đức Giê-su, Ngôi Con nhập thể, như thánh Mat-theu thuật lại trong bài Tin Mừng. Đức Giê-su kêu gọi tất cả mọi người, nhất là những ai cảm thấy đang phải mang vác những gánh nặng trong cuộc sống hãy đến với Ngài, và Ngài sẽ chăm sóc, đỡ nâng họ.
Lời hứa của Thiên Chúa vẫn luôn là một khát khao mang tính thời sự của con người, nhất là trong thời đại hôm nay. Quả vậy, ngày nay người ta có thể cảm nhận được nhiều thứ gánh nặng ngay từ rất sớm. Ví dụ, với học sinh, ngay từ bậc tiểu học, các em đã phải cảm nhận những gánh nặng đè lên vai mình: bài vở, điểm số, những chờ mong của cha mẹ,.. Còn đồng hành với sinh viên là nỗi lo thường trực về tình trạng thất nghiệp, về tìm kiếm bạn đời. Còn khi thanh niên bước chân vào đời, bao gánh năng từ lo âu về cơm áo gạo tiền, từ nhịp sống bon chen, tranh đấu ngoài xã hội đã đè nặng trên đôi vai. Người già cũng không cất được những nỗi lo âu vất vả, vì cảm thấy bị loại trừ vì không bắt kịp những tiến bộ của đời sống công nghệ; và những biến động của thời cuộc khiến họ lo âu cho tương lai con cháu.
            Đức Giê-su không bảo chúng ta quẳng đi cái ách của mình, vì nó thuộc về thân phận của chúng ta. Ngài cũng không hứa tự Ngài sẽ cất khỏi vai chúng ta những gánh nặng đó. Nhưng Ngài mời gọi chúng ta hãy đến với Ngài, hãy để cho Ngài được chung vai mang vác gánh nặng của ta, và biến nó trở thành ách của chính Ngài; và khi đó, dù chúng ta vẫn tiếp tục mang vác cái ách đó, nhưng nó đã trở thành cái ách êm ái, nhẹ nhàng rồi.
            Đó quả là một lời hứa tuyệt vời. Nhưng thực tế, chúng ta lại chẳng dễ gì để Ngài được thực hiện lời hứa đó. Lý do là vì chúng ta không đủ thân tình với Ngài để có thể nghe được Ngài mời gọi. Chúng ta loay hoay với những gánh nặng của mình, và tìm cách tự mình giải quyết lấy. Nhưng cũng vì thế mà gánh nặng lại càng trở nên nặng nề hơn; rồi khi đó, như dân Israel, chúng ta chỉ biết than thở rằng: Chúa không đoái thương tôi, Ngài không biết đến số phận, gánh nặng của tôi!
            Ước gì Mùa Vọng này là dịp để chúng ta nối lại mối tương quan thân tình với Thiên Chúa, để ngay cả những lúc chúng ta cảm thấy nặng nề vì những gánh nặng của đời sống, chúng ta vẫn có thể nghe được lời mời gọi của Ngài: “hãy đến cùng ta; hãy để ta mang vác cùng con, để ách thành êm ái, gánh nên nhẹ nhàng.”
Khắc Bá, S.J.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét